Thơ Đào Nguyên Lan

avatar
(0)
Văn hiến trân trọng giới thiệu tới bạn đọc 2 bài thơ mới sáng tác của tác giả Đào Nguyên Lan.

 

Em đã đến...

 

Những tưởng đã trải qua nhiều sóng gió

Trải qua bao nhiêu trôi nổi, thăng trầm,

Đã trải bao nhiêu vui buồn, đau khổ

Bụi thời gian chôn lấp những nỗi niềm...

 

Con tim này sẽ nằm yên trong lồng ngực

Sẽ chẳng một lần dao động, bâng khuâng

Sẽ chẳng còn ai làm ta bối rối

Sẽ chẳng người nào làm ta nhớ nhung...

 

Thế rồi bỗng một ngày xuân nắng nhẹ

Em từ đâu chợt đến lạ như mùa...

Em ngồi trước ta nói cười nhè nhẹ

Ta hóa như mây hồn thả gió lùa...

 

Em là vợ ai mà dễ thương đến vậy

Em là mẹ ai mà nghiêm nghị nhẹ nhàng,

Em là con ai mà đoan trang ngôn hạnh

Em là yêu ai mà thơm thảo, dịu dàng...

 

Ta từ cỗi cằn cô đơn vô vọng

Vụt trở nên sống động, lại yêu đời

Ta từ bỏ vỏ con tằm, cái kén

Không tự trốn mình không tâm tưởng đầy vơi...

 

Em đẹp thế với mắt nhìn miệng hé

Con gái Hà Thành ngàn thủa Tràng An

Em dòng dõi trâm anh và thế phiệt

Anh đã một đời ngâm ngợi đa mang...

 

Anh có gì đâu chỉ là anh không thể

Một kẻ nghèo nàn lầm lũi ngu ngơ

Chẳng dám trèo cao chẳng vời xa rộng

Chẳng dám nhìn đời mơ mộng mộng mơ...

 

Nhưng em đến và hồn anh hoàn lại

Và chẳng bao lâu em ngự trị tim anh

Nhưng chẳng nhanh đâu vì anh mòn mỏi

Đã đợi chờ em bao tháng bao năm...

 

Cho anh biết phố nhỏ và ngõ nhỏ

Laị có bao nhiêu kỳ thú bàn cờ

Cho anh biết những phút giây đắm đuối

Và cả đón đưa thao thức đợi chờ

 

Ta mới biết yêu là như vậy đó

Ta biết buồn và nhớ với là mong

Nhưng trên hết ta với người tri kỷ

Luôn bên nhau và luôn thấy ấm lòng...

 

Em đã bước vào hồn anh từ đó

Từ rất lâu không phải mới hôm qua

Và em hãy ở yên trong đó nhé

Đừng bao giờ em hỡi, bước chân ra...

 

Em đã đến như mặt trăng chiếu rọi

Sáng hồn anh chung một lối đi về

Ta sẽ bước cùng nhau bên trời rộng

và cùng nhau đi đến cuối bến mê...

 

Tháng 3/2021

-------------------------------------------------------------

Đêm huyền diệu

 

Ngày tàn chậm như ngày Hồng Lâu mộng                          

Chiều lụi dần chiều của thủa hồng hoang

Đêm buông lơi đêm diễm tình huyền diệu

Anh vội vàng anh vội đến cùng em...

 

Ngoài kia mưa hay là trăng đang sáng

Là mấy giờ còn sớm hoặc nửa đêm

Phố vẫn đông hay người thưa canh vắng

Đường ồn ào hay tĩnh lặng dịu êm...

 

Ta nào biết ta chẳng cần biết nữa

Mình nhìn mình bằng ánh mắt thật sâu

Ánh mắt chứa cả một đời mong mỏi

Cả một đời vô vọng mãi tìm nhau...

 

Anh bỗng thấy như mình còn vụng dại

Cảm giác xa xưa cái thủa ngày nào...

Em chợt thấy như mình còn nông nổi...

Và ta trao nhau dư vị ngọt ngào...

 

Ta như sóng dâng trào trên bờ cát

Sóng mơn man ve vuốt cát mặn mà

Ta như suối chảy tràn trên bờ đá

Suối đầm đìa tưới tắm đá ngọc ngà...

 

Ước mong sao huyền diệu đêm lắng đọng

Đêm ngừng trôi đêm dài mãi không dừng

Để anh chẳng xa em và cứ thế

Nỗi chờ mong ta bỏ lại sau lưng...

 

Tháng 4/2020