Ngày xưa thời các cụ Bà
Xã hội lạc hậu kém xa bây giờ
Thiếu ăn, thất học, con thơ
Bao nhiêu khó nhọc đầu bờ, cuối thôn
Mà sao trong trẻo tâm hồn
Đông con nuôi dạy lớn khôn nên người 
Một đời tất tả ngược xuôi
Lo ăn lo mặc không nguôi việc nhà
Quý thương các Cụ các Bà
Sống giầu nhân nghĩa bao la ân tình
Một đời tần tảo mưu sinh
Trẻ là Cô Tấm lung linh rạng ngời
Thương con yêu cháu vợi vời
Giữ gìn tổ ấm cả đời hy sinh
Vì chồng con đã quên mình
Các Cụ Ông trọng ân tình biết ơn

*

Cụ Ông xưa gắng gỏi hơn
Sức dài vai rộng không sờn nắng mưa
Chịu thương chịu khó cày bừa
Đi thuyền đi mảng sớm trưa nhọc nhằn
Làm nhà dựng cửa khó khăn
Cơ đồ tạo lập dạy răn con mình
Cũng giầu nhân nghĩa hy sinh
Trọn đời chung thủy ân tình thiết tha
Ghé vai gánh vác việc nhà
Thân làm trụ cột rường xà mà vui
Đói no cơm áo ngọt bùi
Thương Bà Cụ đã đẩy lùi khó khăn
Vươn lên chẳng quản nhọc nhằn
Công to việc lớn, có danh với đời
Cho con cho cháu rạng ngời
Có về cõi Phật vẫn ngời ngợi gương

*

Biết ơn các Cụ phi thường
Đã về với Phật ngát hương ở Đời!

Thảo Điền 04/7/2023